CẤP CỨU (24/24):
02053.800.115

ĐIỆN THOẠI HỖ TRỢ :02053.870.039

CẢM XÚC VỠ ÒA KHI TÌM THẤY GIA ĐÌNH SAU 24 NĂM LƯU LẠC

Ngày 24 / 12 / 2020
|
Tin tức

Bằng sự tận tâm và trách nhiệm của người thầy thuốc, các bác sĩ, điều dưỡng khu cách ly Bệnh viện Đa khoa tỉnh Lạng Sơn (BVĐK) vừa giúp người bệnh tìm được và đoàn tụ với gia đình sau 24 năm lưu lạc xứ người.

Nụ cười xen lẫn nước mắt là những điều các bác sĩ, điều dưỡng khu các ly BVĐK được chứng kiến khi bệnh nhân Trần Thị Hương (tên bệnh nhân đã được thay đổi) gặp lại người anh trai và chị gái của mình sau 24 năm xa cách. Bằng ấy thời gian, mái đầu của 3 anh em tuy đã bạc nhưng tình cảm vẫn nguyên vẹn như xưa.

Ngày 8/12/2020, Bệnh viện Đa khoa tỉnh Lạng tiếp nhận bệnh nhân Trần Thị Hương, được chuyển đến từ khu cách ly tập trung do có biểu hiện rối loạn tâm thần. bà Hương là một trong số những người được cơ quan chức năng Trung Quốc trao trả do cư trú bất hợp pháp trong chiến dịch kiểm soát, phòng chống COVID-19. Bệnh nhân được cách ly theo dõi 14 ngày tại Bệnh viện.

Điều dưỡng chăm sóc bà Hương trong thời gian điều trị

Chị Lưu Hải Châu – Điều dưỡng Trưởng khoa Truyền nhiễm cho biết: “Trong thời gian điều trị, bà Hương tỏ ra nhút nhát, e dè, thường nói nhảm, bà không nhớ tên tuổi, địa chỉ nên việc tiếp xúc và khai thác thông tin gặp nhiều khó khăn. Hàng ngày, các điều dưỡng trong khu cách ly thay nhau mang cơm đến tận giường cho bà; thường xuyên theo dõi, quan sát để biết được thói quen, sở thích của bà từ đó chăm sóc, gần gũi với bà hơn. Biết bà Hương thích ăn những món ngon, thích ăn phở, các điều dưỡng thay đổi món ăn hàng ngày để bà ăn ngon miệng, bà thích mặc đẹp nên các cô điều dưỡng mang quần áo của mình cho bà mặc,... Sau hơn 10 ngày điều trị, bệnh của bà Hương có tiến triển, bà dần thân thiết hơn với các điều dưỡng”.

Điều dưỡng Lương Thị Minh – người trực tiếp chăm sóc cho bà Hương chia sẻ: “Tôi cùng các chị em dành rất nhiều thời gian để gần gũi, nói chuyện với bệnh nhân, nhưng hơn 10 ngày điều trị bệnh nhân vẫn chưa nhớ được thông tin gì. Lo lắng nhất là khi thời gian cách ly đã sắp hết mà chưa tìm người nhà cho bệnh nhân. Không biết sau khi ra viện bà Hương sẽ đi đâu, cũng lo bà ra ngoài bị người xấu làm hại. Rồi vào một buổi trực tối, tôi đưa cho bà Hương tờ giấy viết thử. Không ngờ bà Hương viết được những từ giống tên địa danh nhưng không rõ. Tôi ngồi đọc từng chữ, xâu chuỗi các từ với nhau rồi tìm kiếm thông tin trên Internet. May mắn, tôi tìm được tên của một thôn giống với thông tin do bà Hương viết tại một huyện ở TP. Hà Nội. Qua liên hệ với cán bộ công an xã, tôi nhận được thông tin trên địa bàn xã có một trường hợp mất tích nhiều năm. Sau đó tôi tìm cách liên hệ với gia đình có người mất tích, qua trao đổi hình ảnh, họ  nhận ra bà Hương chính là người em gái đã mất tích 24 năm”.

Hai chị em ôm lấy nhau và khóc

1 ngày sau khi nhận được thông tin, người anh trai và chị gái của bà Hương lập tức đến Bệnh viện đón em gái về nhà. Kể từ khi gặp lại anh chị, tinh thần bà Hương dần tỉnh táo hơn, bà đã kể được tên bố mẹ và các anh em của mình. Thế nhưng bà Hương vẫn không nhớ được gì về quãng thời gian sống tại Trung Quốc.

Theo thông tin từ người nhà, bà Trần Thị Hương là con gái thứ bảy trong gia đình có chín người con. Bà Hương sống cùng bố mẹ và làm nghề may. Khoảng cuối năm 1991, một người bạn gần nhà rủ bà đi chơi và lừa bán bà sang Trung Quốc. Sau đó, người thân tích cực tìm kiếm bà nhưng không có kết quả. Anh trai bà Hương cũng sang Trung Quốc làm việc để mong tìm lại em gái nhưng vẫn không có chút hi vọng nào.

Bà Hương xúc động khi được gặp lại anh chị

Đến năm 1996, bất ngờ bà Hương trở về thăm nhà và kể lại cuộc sống trong thời gian lưu lạc. Sau khi bị bạn lừa sang Trung quốc, bà bị bán làm vợ của một người đàn ông với giá 5 triệu đồng. Chồng bà là người hiền lành, đối xử với bà rất tốt. Bà đã có 2 người con ở Trung Quốc. Về thăm nhà được khoảng 2 tuần, vì quá nhớ con nên bà Hương quyết định quay lại Trung Quốc. Từ đó đến nay, sau 24 năm bà mới được trở về đoàn tụ với gia đình.

Bà Hương được anh chị chăm sóc như hồi còn nhỏ

Cảm xúc vỡ òa khi anh chị của bà Hương gặp lại em gái mình sau 24 năm xa cách. Người chị ôm lấy đứa em gái nhỏ vào lòng, hai chị em không nói nên lời, chỉ biết khóc. Người anh trai vuốt tóc động viên em: “yên tâm, có anh đây, về nhà với anh”. Rồi 3 người họ ôm lấy nhau và khóc… Mong rằng sự yêu thương, chăm sóc của gia đình sẽ giúp bà Hương sớm bình phục và ổn định cuộc sống sau này.

Cuộc gặp gỡ cảm động và ấm áp được xem như hồi kết của câu chuyện cổ tích đầy kỳ diệu giữa đời thường. Đằng sau kết thúc kỳ diệu ấy là tất cả sự nỗ lực và cả những hi sinh của các bác sĩ, điều dưỡng trong khu cách ly. Vượt lên trên cả trách nhiệm chữa bệnh cứu người, những thầy thuốc nơi đây đã đem những điều tốt đẹp nhất cho người bệnh bằng tình cảm, sự yêu thương từ trái tim. Những kỷ niệm đẹp giữa người thầy thuốc và nhân dân sẽ còn mãi với thời gian. Lời cảm ơn nhận được từ gia đình người bệnh một lần nữa lại trở thành động lực để những chiến sĩ áo trắng tiếp tục thực hiện tốt hơn nữa sứ mệnh chăm sóc và bảo vệ sức khỏe nhân dân.

Ý kiến bạn đọc